Bài dưới đây dịch từ Soneto XVI (Sonnet số 16) của Pablo Neruda. Tôi thích sonnet này ngay từ lần đầu tiên đọc, vì hình ảnh thơ rất giống bài “Lúc trần truồng em xanh như đêm Cuba”. Pablo ví người yêu như cả vũ trụ: mắt như ngôi sao tàn lụi, hông như mặt trăng, miệng như mặt trời… Lời thơ đẹp kỳ vĩ như trong sách Khải Huyền của kinh Tân Ước vậy. Khải Huyền chương 12, câu 1 viết: “Rồi có điềm lớn xuất hiện trên trời: một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, và đầu đội triều thiên mười hai vì tinh tú.” Và cũng như bài trước, tôi thích vì Pablo không tả người yêu theo kiểu đẹp chung chung mà dùng những hình ảnh chỉ ai đã trải qua thực tế mới hiểu được. Đoạn “Da em đập như vệt sao băng bay qua mưa” chẳng hạn. Muốn tả được thế phải nằm sát cạnh người yêu, mắt dí vào da thịt để thấy mấy đường gân xanh đập nhẹ. Lưu ý là da trắng hoặc ngả vàng thì mới được chứ da ngăm đen thì hơi khó nhìn ạ. Anh yêu mảnh đất bé xinh là em Vì trong mọi đồng cỏ trên mọi hành tinh Anh không có một vì sao nào khác Em vô tận Như vũ trụ nhân lên một triệu lần Đôi mắt em bao la như tinh tú lụi tàn Là ánh dương duy nhất anh hằng biết Da em đập Như vệt sao băng bay qua mưa Hông em như vầng trăng Miệng em rạng ngời thẳm sâu là cả mặt trời Ánh dương nồng cháy phủ lên anh Như mật ong đổ vào bóng tối Ngàn tia đỏ rực thiêu đốt tim em Môi anh lướt trên tấm thân em như ngọn lửa Tấm thân bé xinh và xa thẳm như tinh cầu Bé như con bồ câu, mênh mông như mặt đất.