Bài dưới đây dịch từ nguyên bản tiếng Tây Ban Nha “Soneto XXVII” của Pablo Neruda. Pablo viết Sonet 27 để ngợi ca thân xác người tình. Ông tả người con gái mình yêu ở hai thế giới khác nhau: ban đêm và ban ngày. Trong màn đêm yêu đương, thân xác cô gái là cả một vũ trụ riêng vô cùng rực rỡ, có vầng trăng, có dàn nho, có sao trời…Nhưng khi bình minh lên, người tình nồng cháy đêm qua bỗng chui vào đường hầm và ánh hào quang của nàng biến mất: trút lá, khoác xiêm y, trở thành một con người như bao người khác. Toàn bộ bài này tôi thích nhất câu “Lúc trần truồng em xanh như đêm Cuba/ em có vườn nho và sao trời trên mái tóc”. Phải thú thực tôi đã đọc câu “em xanh như đêm Cuba” từ rất lâu rồi nhưng không hiểu (vì thế nên trì hoãn không dịch). Phải mãi đến sau này, khi được ngắm người yêu vào một đêm trăng lên sau mưa, tôi mới đột ngột nhận ra điều Pablo muốn tả. Đúng là có những điều không thể hiểu được nếu không tự trải qua. Lúc trần truồng em giản đơn như bàn tay em vậy mềm mại, thơm mùi đất, nhỏ xinh, tròn trĩnh và trong veo em có đường cong như vầng trăng và trái táo lúc trần truồng em mảnh mai như hạt gạo trần truồng Lúc trần truồng em xanh như đêm Cuba em có vườn nho và sao trời trên mái tóc lúc trần truồng em bao la, em rực rỡ ánh vàng em chói chang như thánh đường dát vàng giữa trưa mùa hạ Lúc trần truồng em nhỏ xinh như chính móng tay em vậy cong cong, mảnh khảnh, hồng hồng thế rồi bình minh lên và em lặn sâu vào lòng đất áo quần và công việc thường ngày làm thành đường hầm dài tăm tối dập tắt trong em vẻ rạng rỡ huy hoàng khoác cho em xiêm áo tuốt bỏ lá trên thân và một lần nữa em quay lại chỉ là một bàn tay trần truồng.