Trong tất cả các câu thơ tôi đã dịch, có lẽ câu này nổi tiếng nhất: “Anh muốn làm cho em/ Điều mùa xuân làm với cây hoa đào”. Kể từ khi tôi post nó lên vào năm 2016, gần như tháng nào cũng có bạn gửi inbox vào page Chiếp Class hoặc tìm đến tận trang cá nhân để yêu cầu tôi dịch nốt phần còn lại. Nhiều bạn còn nhầm lẫn, nghĩ rằng hai câu này thuộc bài “Because of you” vì hôm đó tôi gộp vào chung một post. Dạo gần đây không rõ influencer nào share mà nhu cầu càng tăng mạnh, tôi quyết định hoàn thiện nốt một việc mà mình đã trì hoãn tới bốn năm. “Anh muốn làm cho em/ Điều mùa xuân làm với cây hoa đào” là hai câu cuối trong Soneto XIV của Pablo Neruda, thường được biết đến trong các bản dịch tiếng Anh dưới cái tên “Every Day You Play”. Bài này rất nổi tiếng, nhưng chính ra không hay. Hình ảnh hơi lộn xộn và không ấn tượng mấy; những chi tiết gió bão (tượng trưng cho lúc không hòa hợp giữa hai người yêu nhau) theo tôi là thừa, làm yếu đi nội dung toàn bài. Pablo có nhiều soneto ngắn và hay hơn nhiều. Ngày ngày em vui chơi với ánh sáng vũ trụ Em là vị khách mong manh Xuống đây trong hoa thơm và trong dòng nước Cái đầu em trắng xinh Anh ôm chặt trong tay như chùm hoa mỗi ngày Nhưng em còn lớn lao hơn thế nữa Em không giống ai hết bởi vì anh yêu em Để anh trải em ra giữa muôn vạn hoa vàng Ai đã viết tên em bằng sương khói lên những vì sao phương Nam? Ôi hãy để anh nhớ lại Hình dáng em từng ra sao trước khi em có trên đời. Đột nhiên gió rít lên Đập vào cửa sổ anh đóng kín Bầu trời như cái lưới Chật đầy những cá đen như bóng tối Mọi cơn gió đều thổi về đây, mọi cơn gió Trận mưa trút bỏ áo quần. Bầy chim vội vã bay qua Cơn gió thổi. Cơn gió thổi Anh chỉ có thể chống lại sức người phàm Trận bão xoáy tròn lá đen Tàu bè neo đậu trên bầu trời đêm qua thả trôi đi hết Em ở đây. Em không chạy mất Em sẽ trả lời anh cho đến tiếng gọi cuối cùng Cuộn tròn bên anh như thể em lo sợ Nhưng đôi lúc một bóng đen kỳ lạ vẫn vụt qua mắt em. Bây giờ, ngay bây giờ đây, em bé nhỏ của anh đang mang cho anh nhành kim ngân vàng óng Cả ngực em cũng có mùi lá hoa Trong lúc ngọn gió sầu thương giết tan đàn bướm Thì anh yêu em Và niềm hạnh phúc của anh cắn lấy môi em mọng như mận chín. Chắc em đã phải chịu đựng anh nhiều Chịu đựng tâm hồn anh hoang dại và cô đơn Tên anh khiến mọi người đều xa lánh Đã bao lần mình ngắm Sao mai cháy rực hôn lên mắt anh và em Và trên đầu hai đứa Buổi chạng vạng bật tung ra như quạt xoay tròn Lời yêu đương của anh phủ lên em như cơn mưa mơn trớn Từ lâu anh đã yêu tấm thân em như ngọc trai phơi nắng Yêu đến mức anh tin nữ vương vũ trụ chính là em Anh sẽ mang về cho em từ trên núi cao Những bông hoa hạnh phúc Nào chuông đỏ, nào dẻ đen Nào giỏ bạc đầy môi hôn nồng cháy Anh muốn làm cho em Điều mùa xuân làm với cây hoa đào.