Tôi nghĩ là người đàn ông trưởng thành thì ít khi ghen. Ghen với quá khứ của người yêu thì càng ít nữa (có để làm gì đâu?). Nhưng đôi khi cảm xúc ấy vẫn đến, ví dụ như lúc yêu quá chẳng hạn: chỉ muốn người yêu là của riêng mình và nghĩ về những người đã được vuốt tóc, được hôn người yêu mình trước kia thì chỉ muốn phát rồ. Bài Siempre (Mãi Mãi) của Pablo Neruda viết về cảm xúc này theo cách rất hình tượng. Đây không phải một bài thơ xuất sắc như nhiều bài mình đã dịch, nhưng nó đặc biệt vì đề cập đến một khía cạnh nhạy cảm trong tình yêu mà đàn ông ít khi dám thú nhận. Anh không ghen tị Với những người đến trước anh Em cứ đến Với một người đàn ông trên lưng Đến với một trăm người đàn ông nằm trên mái tóc Đến với một nghìn người đàn ông nằm giữa hai bầu ngực và hai bàn chân em Đến như một dòng sông Lúc nhúc lũ đàn ông chết đuối Chảy vào lòng đại dương cuồng nộ Vỡ tan thành bọt nước vĩnh cửu, trôi mãi như thời gian Mang tất cả đến đây Nơi anh đợi em Chúng mình sẽ luôn luôn đơn độc Luôn luôn sẽ chỉ có em và anh Chỉ em và anh trên cõi đất Để cuộc sống mới được bắt đầu.