QUÁN CÀ PHÊ RONG CHƠI HIỆN ĐÃ ĐÓNG CỬA. CÁC HOẠT ĐỘNG TẠI ĐỊA CHỈ 69 CHÂU LONG KHÔNG CÒN LIÊN QUAN ĐẾN CHIẾP CLASS. Chủ quán café ở Hà Nội hầu hết là những tay có số má. Người bình thường không ai dám làm nghề này, vì vốn bỏ ra nhiều mà ngày thu lại thì xa. Người mở quán thường có sẵn một cái nhà đẹp, hoặc sẵn một khoản tiền lớn không biết bỏ vào đâu, hoặc sẵn mối quan hệ trong xã hội như ca sĩ hay người mẫu. Nhưng quy tắc sinh ra luôn có người phá vỡ, và luôn có những anh gàn dở muốn đi ngược lại xã hội chỉ để chứng minh rằng mình hay. Tôi là một trong số đó. Tôi tên Hưng nhưng thường được biết đến với tên gọi khác là Chiếp. Nghề chính của tôi là giáo viên (mở Chiếp Class năm 2014), nghề phụ là viết văn (mở Chiếp Esoterica năm 2017, Chiếp Presto năm 2020). Người ta vẫn bảo nồi nào úp vung nấy: tính tôi ham chơi nên học sinh cũng toàn những người thích đàn đúm; lại cộng thêm phần đông làm về nghệ thuật nên đi học thì ít mà đi cà phê rượu chè với thầy thì nhiều. Nhưng đi chơi mãi cũng đến lúc hết quán và cũng nhàm. Nhu cầu có một địa điểm tụ tập trong và sau khóa học ngày càng cấp bách, dẫn đến việc tôi đi tìm địa điểm mở quán từ cuối năm 2018. Nhưng tìm nhà ở Hà Nội rất khó. Nếu lên giời là khó thì tìm được cái nhà để kinh doanh ở thủ đô còn khó bằng lên giời xong rồi lấy vợ đẻ con trên đấy luôn. Nhà ở Hà Nội thường quá to (tức là rất đắt) hoặc quá bé (tức là chả làm được việc gì), hoặc đang tranh chấp, hoặc chủ nhà không thích cho mở ăn uống café (sợ bẩn!?). Đến đầu 2020 tôi đã xem khoảng 30 nhà khắp thành phố. Không vừa ý một cái nào. Không phải tôi khó tính, chỉ là tôi muốn một căn nhà đạt đến mức “it speaks to me”, tức là tôi phải thích nó ngay khoảnh khắc đầu tiên mà không cần một logic nào nói hộ. Dù phải chờ hơi lâu nhưng cơ hội cuối cùng cũng đến. Sau đợt dịch hàng loạt công ty và quán xá phá sản; khắp thành phố treo biển cho thuê nhà, nhưng tất nhiên chả mấy ai dám thuê vì kinh tế đã hoàn toàn đình trệ sau một tháng đóng cửa. Lúc này tôi vẫn đi xem nhà như thường lệ, chỉ vì tôi mê nhà đẹp chứ không chủ đích mở quán café vào thời điểm tồi tệ này. Thế nhưng tôi gặp trúng căn nhà 69 Châu Long. Đến đầu tháng 6 năm 2020, căn nhà số 69 Châu Long vẫn là một tiệm may cũ. Nhà này là một phần của biệt thự cổ số 144 Quan Thánh, trước kia có lẽ là khoảng sân vườn của một gia đình rất giàu có. Đoạn phố này thời Pháp thuộc có tên là phố Ăng-toan Bon-nê (rue Antoine Bonnet). Toàn Quyền Đông Dương Pasquier mỗi lần đi lượn hồ chắc đã qua đây suốt. Mặt Quan Thánh được chủ mới xây dựng lại, còn mặt Châu Long vẫn nguyên dấu vết thời gian. Nói thế cho văn thôi chứ tường mọc rêu đen sì trông phát gớm. Góc nhà 20m2 ẩm mốc và cũ bẩn này nói với tôi nó muốn tỉnh dậy sau giấc ngủ dài trăm năm. (Tôi thề tôi nghe thấy thế). Tôi quyết định biến cái mặt tiền 7m đón nắng hướng Tây này trở thành một thứ gì thật đẹp. Hôm đấy là ngày 4 tháng 6. (…còn nữa) ————————— XEM TIẾP TẠI: Chuyện ở Rong Chơi (I): Khởi thủy Chuyện ở Rong Chơi (II): Ý nghĩa logo Chuyện ở Rong Chơi (III): Cà phê pha nước mắm