Bài dưới đây dịch từ Soneto XCII của Pablo Neruda. Phần lớn bài thơ đã được tôi dịch cách đây vài năm; khổ 1 và 3 tôi bỏ vì hồi ấy còn trẻ, đọc chưa hiểu. Giờ thì hiểu rồi nên dịch nốt cho trọn vẹn. Bản này dịch hơi thoáng tay vì hình ảnh thơ khó hiểu, nếu bám sát từng chữ như nguyên bản (giống cách dịch của bản tiếng Anh) thì quá tối nghĩa. Em yêu của anh Nếu anh chết mà em không chết Thì xin em đừng để sầu thương chiếm trọn tâm hồn Em yêu của anh Nếu em chết mà anh không chết Thì anh muốn em biết Năm tháng hạnh phúc bên em chẳng lặp lại bao giờ Như bụi trong bông lúa mạch, như cát trong sa mạc hoang vu, Thời gian, những dòng nước đi hoang, và cơn gió thoảng mơ hồ Cuốn phăng chúng mình đi như những hạt cây no gió Chúng mình có thể đã chẳng kịp gặp nhau Nơi đồng cỏ anh tìm thấy em Chỉ một giây thôi nhưng là vĩnh cửu Một giây ấy mình sẽ đem trả lại Khi hai đứa qua đời Nhưng tình yêu của anh và em Tình yêu Chẳng bao giờ kết thúc Không sinh ra, nên cũng chẳng chết đi Trôi mãi mãi như con sông dài rộng Đổi bến bờ và đổi những môi hôn