Trong số các bậc thầy piano có hai người khổng lồ: Rubenstein và Horowitz. Tôi thích người thứ hai hơn. Horowitz nổi tiếng với hình tay đặc biệt khi chơi đàn và cách diễn giải Chopin gây nhiều tranh cãi. Ông biết chơi mọi bản nhạc cổ điển và có thể biểu diễn Beethoven hay Scriabin dù ông đã không chơi những bản đó trong 20 năm. Horowitz tên thật là Vladimir Gorowitz, sinh năm 1903 tại Kiev trong một gia đình giàu có. Ông học piano từ năm 3 tuổi và bộc lộ thiên tài từ rất sớm. Cách mạng Bolshevik năm 1917 khiến cha mẹ ông mất hết tài sản. Horowitz, lúc ấy mới 14 tuổi, phải biểu diễn piano kiếm tiền trang trải cuộc sống. Năm 22 tuổi, Horowitz thuyết phục chính quyền Soviet và xin thành công visa đi học ở nước ngoài. Nhưng ngay khi đặt chân tới Tây Âu, ông bỏ học để thực hiện một tour diễn quanh Châu Âu hai năm liền. Horowitz có thần kinh rất nhạy cảm; ông thường xuyên hủy concert do lo lắng hoặc mệt mỏi quá độ. Mỗi khi ông đi lưu diễn, chiếc piano riêng tại phòng khách Manhattan của ông cũng phải đi theo. Concert luôn diễn ra lúc 4h chiều và chỉ vào Chủ Nhật. Các nhóm tiền trạm phải trang trí lại phòng khách sạn để ông thấy như ở nhà. Horowitz mang theo đầu bếp riêng vì ông chỉ ăn đồ thượng hạng. Ông còn mang theo một chiếc máy lọc nước vì “Mỗi nơi có một loại nước khác nhau, và tôi không muốn có hóa chất lạ trong người.” Horowitz bên cây đàn nổi tiếng Một câu chuyện về sự khó tính của Horowitz: năm 1986 ông thực hiện chuyến lưu diễn lịch sử quay lại Nga sau 61 năm vắng bóng. Trước khi đi, Horowitz bắt nhà tổ chức Gelb phải thề rằng mỗi ngày đều có món cá bơn Dover tươi trên bàn ăn. Gelb cầu cứu Đại sứ Mỹ, Đại sứ Mỹ nhờ tiếp Đại sứ Anh và hai bên phối hợp chở cá bơn bằng chuyên cơ từ London tới bếp của Horowitz ở Moscow. Món măng tây thì do Đại sứ Ý dâng lên maestro (bậc thầy); còn cây đàn Steinway huyền thoại của ông được cả một đơn vị Thủy quân lục chiến ngày đêm canh gác. Câu chuyện khác về tính dị thường của Horowitz: năm 1953 sau concert lớn tại Carnegie Hall, ông quyết định nghỉ ngơi một thời gian. Bác sĩ bảo rằng tôi làm việc quá sức và rằng tôi cần phải nghỉ ngơi. Lúc ấy tôi nghĩ rằng tôi sẽ nghỉ một năm. Kỳ nghỉ thật tuyệt vời và khi nó kết thúc tôi quyết định sẽ nghỉ thêm chút nữa. Tôi gặp bạn bè và đánh bài và nói chuyện triết học và đọc sách và tôi nghe đủ loại nhạc. Và kỳ nghỉ này của Horowitz cứ thếkéo dài tới…12 năm. Ông qua đời vào một buổi chiều 1989 vì lên cơn đau tim. Horowitz nhận tràng pháo tay của khán giả tại Carnegie Hall sau 12 năm vắng bóng.