Bài dưới đây dịch từ nguyên bản tiếng Tây Ban Nha “Soneto XVII”, nghĩa là bản Sonet số 17. Giống như Ngợi ca cuộc tình bí mật, bài thơ này nói về tình yêu kín đáo của Pablo Neruda và Matilde. Pablo nói rằng ông không yêu Matilde như yêu những vật xinh đẹp bình thường (hoa hồng, cẩm chướng…). Ông yêu trong bí mật, không phô trương ra ngoài. Tình yêu sâu đậm đến mức Pablo thấy hai người chỉ còn là một: tay em là tay anh, và khi em nhắm mắt thì anh chìm vào giấc mộng. Anh không yêu em như thể em là bông hồng biển là hoàng ngọc hay nhành cẩm chướng tuôn lửa chói chang anh yêu em như người ta yêu những điều đen tối trong bí mật, giữa bóng tối và linh hồn Anh yêu em như yêu cái cây không ra hoa nhưng giấu trong mình ánh sáng của bông hoa bí mật là vì em yêu anh nên một hương thơm ứa ra từ mặt đất trỗi dậy sống tăm tối trong thân xác anh anh yêu em mà chẳng biết phải yêu thế nào khi nào hoặc bắt đầu từ đâu cả anh chỉ biết yêu thôi không muộn phiền và đặt em trên hết anh yêu như vậy bởi vì anh không biết yêu em theo cách nào khác nữa ngoài yêu cách này: một tình yêu nơi cả anh và em đều không còn tồn tại gần nhau đến mức bàn tay em trên ngực hóa thành tay anh gần nhau đến mức mắt em khép lại khi anh chìm vào giấc mộng.